Thứ Bảy, 27 tháng 7, 2013

Phụ nữ bị cưỡng bức bị coi như… tòng phạm

“Yêu râu xanh” được ủng hộ không kém… nạn nhân


Kết quả cuộc điều tra từng lớp học tại Anh do công ty nghiên cứu tầng lớp ICM mới ban bố đã cho thấy một thực tế đáng báo động tại nước này. Vốn là một tầng lớp đương đại với tư tưởng rất “thoáng”, nhưng người Anh lại có cái nhìn hà khắc đối với các đàn bà bị cưỡng dâm. Ý kiến chung là nếu một phụ nữ bị cưỡng dâm, thì chính bản thân cô ta cũng có lỗi khi để tội ác đó xảy ra.

Ảnh minh họa


Được tiến hành theo đặt hàng của Tổ chức đại xá quốc tế (AI-Amnesty International) về nạn cưỡng bách đàn bà tại Anh, bẩm của ICM cho thấy những con số thống kê lạt lẽo đến đáng sợ: Một phần ba số người được hỏi cho rằng, nạn nhân vững chắc đã có cử chỉ, lời nói mang tính chất “khêu gợi quá đáng” khiến những tên yêu râu xanh “không chịu được”, do đó, họ cũng phải chịu một phần lỗi. Hơn 25% khẳng định, sẽ là “đáng đời” cho những cô gái ăn mặc “thiếu vải” hoặc đang say rượu, vì chính bộ dạng đó của họ đã kích thích thói dâm đãng của những tên dê xồm. 35% khác thì tin rằng, người phụ nữ có một phần lỗi khi chẳng thể chống lại những kẻ cưỡng hiếp họ, vì nếu đích thực có ý thức bảo vệ bản thân, họ có rất nhiều nhịp để ngăn chặn tội ác ghê tởm này xảy đến với mình. Theo những người này thì rèn luyện thuần thục một đôi thế võ hộ thân, không hiện diện ở những nơi có nguy cơ bị cưỡng hiếp, luôn mang theo những khí giới bí hiểm như bình xịt hơi cay mini ngụy trang như lọ nước hoa, kêu cứu, báo động cho người khác giúp đỡ…là những biện pháp phòng cưỡng hiếp đã được tuyên truyền từ nhiều năm nay, và hầu như chị em nào cũng đã từng được biết đến. Thế nên nếu họ có bị xâm hại thì điều đó chứng tỏ nạn nhân đã không thực hành tốt những phương cách này, đó là nỗi của họ.


Chưa hết, với câu hỏi: “Nếu chỉ được chọn một người độc nhất để quy trách nhiệm thì theo bạn, đó là ai?” số người đánh dấu vào mục “thủ phạm” (nam giới) và mục “nạn nhân” (nữ giới) là gần như ngang bằng nhau, mục “thủ phạm” chỉ nhiều hơn mục “nạn nhân” không đáng kể. Điều này cho thấy rằng, một mặt dân Anh rất tự tín vào những biện pháp phòng vệ mà họ đang vận dụng, nhưng cũng vì quá tin sẽ làm chủ được tình hình trong mọi cảnh huống nên người Anh cũng trở thành nghiêm khắc đến mức hà khắc đối với các nạn nhân. Ngỡ ngàng trước tư tưởng nghiêm khắc không ngờ này, các nhà nghiêm cứu đã phỏng vấn trực tiếp 1.035 người tình cờ trên một con phố đi bộ đông đúc tại thủ đô London. Kết quả là có tới 5% đàn bà nói rằng người nữ giới phải hoàn toàn chịu nghĩa vụ nếu để bị hiếp dâm, còn chính nam giới lại có cái nhìn bao dung hơn khi chỉ có 3% đồng ý với ý kiến này.


Phát biểu trong buổi họp báo công bố kết quả điều tra, tiến sĩ Christophe Hills – giám đốc ICM đã biểu hiện những phát hiện này về thái độ của người Anh với nạn nhân cưỡng bách là “đáng báo động” và cá nhân chủ nghĩa ông cho rằng nó rất “kinh khủng”. Ông nói thêm rằng cuộc điều tra đã được tiến hành trên diện rộng, với hàng chục nghìn cá nhân chủ nghĩa thuộc đủ mọi thành phần tầng lớp, vị trí địa lý, sắc tộc, đạo, trình độ học vấn…trong một thời kì dài nên kết quả của nó có nhẽ đủ chuẩn xác để nói lên nghĩ suy của đại bộ phận quần chúng. # Nước này.


Tổ chức từ thiện tương trợ các nạn nhân toàn quốc NCVS (The National Charity Victim Support) cũng tỏ ra choáng váng trước tư tưởng mới phát lộ này của từng lớp Anh. Bà Joanna Perry – người đứng đầu NCVS – đã đưa ra lời kêu gọi các cơ quan tư pháp, hành pháp và nhân viên y tế phải tìm cách tốt nhất để tuyên tuyên giáo dục người dân về hậu quả kinh khủng của cưỡng dâm, nhằm làm thay đổi thái độ “đáng sợ” này của cộng đồng đối với các nạn nhân. Vị tiến sĩ luật và tầng lớp học này nhắc lại rằng, trong số các các ca trầm mình mà NCVS từng can thiệp, có rất nhiều nữ giới được xác định là tìm đến cái chết sau khi bị hãm hiếp.

Nỗi lo tái tạo thời trung thế kỉ


Bà Kate Allen – đại diện Tổ chức đại xá Quốc tế tại Vương quốc Anh cho biết, nghiên cứu mà cơ quan này đặt hàng ICM tiến hành là nằm trong phạm vi của chiến dịch “Nói không với bạo lực đối với phụ nữ” (Stop Violence Against Women Campaign) đang và sẽ khai triển trên toàn cầu. Kết quả của nghiên cứu này được AI Anh quốc đánh giá là “đầy bất thần và rất đáng lo ngại”. Bà cho biết mình đã cảm thấy sốc trước việc các nạn nhân lại bị coi là kẻ đồng phạm trong một tội ác đáng kinh tởm. Đây là bằng chứng cho thấy dù đã đạt được nhiều thành quả trong việc bình đẳng giới, nhưng thói trọng nam khinh nữ từ thời trung thế kỉ vẫn còn rất nặng nề trong tư tưởng của nhiều người dân Anh. Để đổi thay sự thủ cựu thâm căn cố đế này, chính phủ Anh cần phải có chương trình hành động, chứ không thể đổ thừa cho nền văn hóa truyền thống. Là người đứng đầu một tổ chức quốc tế lớn về nhân quyền tại Anh, bà Kate Allen không ngần ngại chỉ thẳng ra ba vấn nạn lớn nhất của nước này trong nạn hiếp dâm, đó là tỷ lệ phạm tội cao, tỷ lệ phá án, xét xử thấp và thói lạnh nhạt, vô cảm, đổ thừa cho nền văn hóa phân biệt giới tính của cả công chúng lẫn các cơ quan công quyền. Chính phủ Anh phải chịu bổn phận kết thúc thực trạng đáng mắc cỡ này để thân xác, phẩm giá những nữ thần dân của nữ vương được tôn trọng, bảo vệ.


Sự bức xúc của các nhà hoạt động tầng lớp này, cũng như nỗi lo ngại “quay về thời Trung cổ ngu muội” của họ không phải là những lời nói quá trong cơn giận dữ. Sự thật là nếu nước Anh không thay đổi thành kiến lạc hậu này, họ có nguy cơ bị tụt lại rất xa trong thế giới văn minh, chí ít là trong lĩnh vực buồng cưỡng hiếp. Tư tưởng bảo thủ nói trên thậm chí còn tồn tại cả trong hệ thống tòa án, nơi cầm cân nảy mực, đòi lại công lý cho các nạn nhân. Bà Ruth Hall, thành viên một nhóm tương trợ nữ giới chống cưỡng hiếp, mô tả một thực trạng cay đắng rằng: Các vụ án cưỡng dâm không được xử kín để bảo vệ tính danh cho nạn nhân. Khi xét xử, người bị hại cũng bị lục vấn như thủ phạm. Lịch sử quan hệ dục tình của nạn nhân bị săm soi rất kỹ, và nếu phát hiện ra cô ấy đã từng ngủ với hơn một người đàn ông, các quan tòa ngay tức khắc coi đó là một người dâm đãng, lẳng lơ. Với những người như thế, việc bị cưỡng hiếp không còn là điều quá khủng khiếp nữa. Thủ phạm sẽ nhận được sự đồng cảm cao từ phía tòa án, kiểu “do bị kích thích bởi người phụ nữ không đoan chính”. Còn nạn nhân thì nhận được lời phê bình nghiêm khắc của vị chủ tọa, cùng vô kể lời giáo huấn, răn dạy đạo đức của hội đồng xét xử. Bà Sheila Coates, Giám đốc trọng điểm chống Khủng hoảng do cưỡng dâm đòi hỏi chính phủ phải quan tâm hơn đến hệ thống tương trợ cho các nạn nhân. Thời gian đợi chờ của những người cần tư vấn trực tiếp trong danh sách đã lên đến hàng năm trời, điều này càng trầm trọng hơn khi trong hai năm trở lại đây, rất nhiều trọng tâm hỗ trợ như của bà đã bị đóng cửa do bị cắt giảm kinh phí hoạt động.


Trước phản ứng dữ dội này của nhiều tổ chức, Bộ Nội vụ Anh cho biết sẽ thay để tăng số lượng các trường hợp cưỡng bức bị truy tố lên. Phát ngôn viên Bộ này cũng cho biết, sẽ kết hợp với Bộ Tư pháp, Tòa án tối cao để chấn chỉnh lại hoạt động xét xử, theo hướng tăng mạnh hình phạt cho những tên “dê cụ”. Trước mắt, một quy định tạm đã được ban hành, thắt các quan tòa phải xử kín nếu nạn nhân có đề nghị. Tuy nhiên, theo giới bình luận quốc tế thì với quan điểm “cổ lỗ sĩ” một cách kỳ cục của công chúng nước này mà mỏng của ICM đã cho thấy, thì con đường vượt qua nỗi đau của các nạn nhân cưỡng hiếp tại đây còn phải mất nhiều thời gian mới có thể dễ dàng hơn.

Một năm 12.000 vụ cưỡng hiếp
Thống kê từ phía cảnh sát Anh, năm 2012, nước này xảy ra khoảng 12.000 vụ cưỡng bách. Chỉ 15% trong số đó được báo cảnh sát, và tỷ lệ phá án thành công của nhóm án này rất thấp, chừng 30%. Do sự kỳ thị của xã hội, rất ít người dám dạn dĩ lên tiếng đòi lại nhân phẩm cho mình, khiến những tên tù túng vẫn nhởn nhơ ngoài vòng luật pháp và tiếp gây án, bởi chúng biết đa số các nạn nhân sẽ cắn răng cam chịu chứ không dám cáo giác.

Trần Thanh(Theo DailyMail)