Ắt điều đó khiến cho chế độ hôn nhân của con người văn minh hướng tới hôn nhân cá thể kết đôi (con vừa biết mẹ lại vừa biết cha)
Phương pháp giải quyết của con người là làm cho sinh hoạt tình dục giữa vợ và chồng nhiều hơn và có sức quyến rũ hơn.Anghen đã chỉ ra rằng: “Tính lâu bền của tình yêu cá nhân rất khác nhau ở mỗi cá nhân chủ nghĩa, đặc biệt là ở nam giới”. Quá trình mắc vào lưới tình làm cho con người có bản tính kết đôi, mà một khi nam nữ phối hợp, quan hệ kết đôi càng thêm bền chặt.
Tình trạng sinh lý của đàn bà đã tiến hóa tới mức có thể đáp ứng được với loại nhu cầu này. Thời gian này không có khả năng sinh nở, sinh hoạt tình dục và thời kỳ sinh sôi đời sau không hệ trọng với nhau, mà chỉ nhằm mục đích củng cố quan hệ lứa đôi do yêu cầu tình dục của 2 bên. Tức là, con người cũng có thói quen thích mới nới cũ. Đó là cơ sở của hoạt động kết đôi của con người.
Khi trưởng thành, người con có cuộc sống độc lập, mối quan hệ mẹ con này nhạt dần, xuất hiện khoảng “chân không về tình cảm” đòi hỏi phải bổ khuyết, mà con người bước vào tuổi thanh xuân đều tìm cách bù đắp bằng ái tình của người khác giới cùng lứa tuổi.
Trong thời gian đó, phát sinh tình cảm sâu sắc giữa mẹ và con. Một khi kết thành lứa đôi sinh ra thế hệ sau, vì con cái lớn lên chậm chạp, tính ỷ lại đối với mẹ rất lớn, nhưng sức lực của mẹ mong manh, nên cần có tình của cha, cha mẹ song đường cùng có chức trách nuôi nấng con cái.
Còn đối với người cha, muốn giữ lâu dài tình trung trinh bền vững với 1 người vợ, điều này khó khăn hơn so với nữ, nó hình thành mối đe dọa đối với lứa đôi. Nhà nghiên cứu Đàm Đại Chính (Trung Quốc) cho rằng, quá trình cầu yêu của con người thường kéo dài mấy tuần, mấy tháng, thậm chí mấy năm, là quá trình mắc phải lưới tình, chung tình với 1 người, sau đó mới có hành vi dục tình.
Loại tình cảm này có mối liên can với sự thỏa mãn dục tình, so với ái tình con trước kia, nó càng mãnh liệt và xúc động lòng người. Và ông cũng cho rằng: “Nếu tình cảm quả là đã mất đi hoặc bị tình ái mới nhiệt thành hơn loại bỏ, thì có thể khiến ly hôn trở nên điều may mắn đối với 2 bên và đối với xã hội”. Loại hôn nhân cá thể này hoặc là hôn nhân cặp đôi nam nữ kết hợp tương đối ổn định trong một thời gian, hoặc là chế độ hôn nhân 1 chồng 1 vợ nam nữ có khế ước chung sống suốt đời.
Còn đối với động vật bộ linh trưởng khác, chỉ mấy ngày trước – sau thời kỳ rụng trứng, tức là thời kỳ dễ đậu thai nhất, mới có thể tiếp nhận giao cấu, còn người nữ chỉ trừ thời gian trước – sau ngày sinh con ra, việc giao cấu có thể kéo dài đến thời kỳ mang thai và thời kỳ cho con bú.
So với động vật bộ linh trưởng, thời kỳ nuôi con nhỏ ở con người rất dài, đến 10 năm. Loại quan hệ này vững chắc và lâu dài hơn nhiều so với mối quan hệ giữa khỉ mẹ và khỉ con.
Con người có lề thói kết đôi, nhưng sau khi kết đôi có thể thay đổi tình cảm, đến nỗi phải ly dị.